[Tải Về][XemThêm]
Home td> | Đọc truyện | Forum |
Hai ngày sau đó, tại nhà bà Diệu - Mẹ của Nhạn.
- Bộp!!. Bộp!!. – Tiếng đập vào giàn cửa ép bằng lá dừa khô. – Diệu ơi!!. Có nhà không em?!!!. – Tiếng bà Tư Vịt ong óng.
- Dạ!!. Dạ!!. Em ra liền chị ơi!!. Có chuyện gì không chị?!!.
Sau khi bà Tư vào nhà, bà Diệu bưng khây trà ra mời khách, nhấm nháp ngụm trà bà Tư khẽ lên tiếng.
- Chị đến đây gặp em là muốn nói về chuyện con Nhạn!!.
- Con Nhạn có khỏe không chị?!!. – Bà Diệu vồn vã. – Nó có nghe lời ông bà chủ không chị?!!. Lâu rồi không thấy nó, em nhớ nó quá!!. Chắc giờ nó lớn lắm hả chị?!!.
Bà Tư không nói gì chỉ khẽ thở dài, điều đó làm cho bà Diệu trở nên lo lắng.
- Có chuyện gì vậy chị?!!. Chị cứ nói đi, em nghe!!.
- Hôm qua!!. Con Đẹt người ở nhà ông Thái có viết thư cho chị, nói rằng con Nhạn đã bỏ trốn đi mất rồi!.
- Chị nói sao!!!. – Bà Diệu chết sững. – Tại… tại sao…?!. Tại sao nó lại trốn đi?!!. Mà nó trốn đi đâu chứ?!.
- Ngay cả em còn không biết thì làm sao chị biết được?!!. Nếu nó có về đây thì em nhớ báo cho chị biết!!. Để chị lựa lời mà nói với người ta!!. Con nhỏ đúng là không biết điều gì cả, có gì thì cũng báo cho người ta biết một tiếng chứ!!, tự dưng cái bỏ đi!!. Bên đó người ta cũng hiền nên không làm gì khó, chỉ cần em kiếm con Nhạn về là được!!.
Nhìn bà Diệu lặng yên không nói gì, bà Tư thở dài bước ra cửa.
- Thôi chị về đây, có gì em tự lo liệu đi nhé!!.
Sau khi bà Tư Vịt rời khỏi chừng vài phút, tiếng thút thít bỗng vang lên từ trong nhà. Bà Diệu vén tay áo lau dòng nước mắt đỏ hoe, bà bước tới gần bàn thờ, thắp vài nén nhang cho chồng, nhìn bức di ảnh của chồng, bà khẽ đưa tay lau đi lớp bụi mờ.
- Ông ơi!!. Có linh thiêng thì phù hộ cho con nó nha ông!!. – Hai dòng lệ lặng lẽ chảy dài trên đôi gò má nóng hổi. Bà Diệu đã không còn kiềm nén được sự bi thương, ngã quỵ ôm lấy bàn thờ của chồng. – Tôi đã vô tình hại con rồi mình ơi!!!. Hu hu hu….!!!.
***
Vài hôm sau, nghe nói bà Diệu vì quá thương nhớ con nên đã bỏ nhà đi tìm, bà tìm khắp nơi, tìm mãi nhưng vẫn không thấy con mình, sau đó người ta không còn thấy bà ấy đâu nữa. Mãi đến vài tháng sau, người ta thấy có một người đàn bà điên ăn mặc xốc xếch, tóc tai rũ rượi đi lòng vòng quanh xóm Hạ Phân, hể đi đến đâu hay bất cứ gặp ai bà ta đều hỏi: “Có ai thấy con gái tôi không?!. Có ai biết thì chỉ giùm tôi…!!!”.
Hai năm sau đó, Dũng từ tỉnh thành trở về. Sau khi biết tin Nhạn đã bỏ đi, anh trở bệnh nặng, bao nhiêu thầy thuốc chữa trị đều bó tay, bệnh tương tư thì ai mà chữa cho được, thời gian đó chỉ có Lan (bạn của Dũng ở tỉnh thành) hay tin Dũng bệnh nặng nên đã đến thăm và luôn ở bên cạnh săn sóc cho anh, cô luôn khuyên nhủ anh đủ điều nên bệnh có thuyên giảm đi vài phần. Chính vì lẽ đó nên ông bà Thái đã quyết định hỏi cưới Lan cho Dũng, lúc đầu Dũng có vài phần không đồng ý, nhưng về sau này vì thương tình Lan đã ở bên cạnh chăm sóc cho anh trong thời gian anh đau khổ nhất, nên đã đồng ý chấp nhận lấy cô làm vợ.
Liệu câu chuyện đến đây là kết thúc chăng?. Không. Không phải. Người đời thường nói làm điều ác nhân thì sẽ gặp chuyện ác đức, gieo gió ắt sẽ gặp bão, luật nhân quả báo ứng luôn luôn lúc nào cũng là đạo lý của tự nhiên. Nhưng đó lại chuyện của 13 năm sau.
***
Mười ba năm sau đó. Tại huyện Long Mỹ (sau khi huyện Long Mỹ được trả trở về tỉnh Cần Thơ (1957)). Sau khi đế quốc Mỹ nhảy vào thay chân Pháp, phá hoại hiệp định Genève, dựng lên chính quyền Ngô Đình Diệm, địa giới hành chính cũ ở miền Nam nói chung và tỉnh Cần Thơ nói riêng có nhiều thay đổi. Chính quyền Ngô Đình Diệm quyết định đổi tên tỉnh Cần Thơ thành tỉnh Phong Dinh (1956).
Thời thế thay đổi dẫn đến hoàn cảnh cũng thay đổi. Một số phú hộ thời đó do ảnh hưởng bởi chính trị nên cũng không còn giàu sang như ngày xưa nữa, gia đình ông phú hộ Thái cũng không thoát khỏi hoàn cảnh trên.
Thời gian sau này gia đình ông Thái cũng có nhiều thay đổi, Toàn và Trí cả hai người đều đã lập gia đình. Vợ chồng Dũng thì sau đám cưới đã không còn ở nhà nữa mà dọn lên tỉnh thành sinh sống. Riêng bọn người ở thì chỉ còn con Đẹt và thằng Dần, nghe nói thời gian trước đó do thằng Tý bị phát hiện chuyện ăn cắp tài sản trong gia đình ông Thái đem ra ngoài bán nên đã bị đánh cho một trận rồi đuổi đi khỏi nhà.
***
Vào một đêm khuya tháng ba, tại nhà ông Thái. Hôm nay không hiểu tại sao bà Bích lại cảm thấy vô cùng khó ngủ, mụ cứ xoay qua rồi xoay lại, nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
- Lạ thiệt!!. Tại sao hôm nay không ngủ được kìa?!. – Bà Bích càu nhàu.
Mụ khẽ trở mình, gác tay lên trán suy nghĩ.
- Đã mười mấy năm trôi qua rồi mà không hiểu tại sao mình lại không thể nào quên được chuyện con Nhạn?!. Còn bảy ngày nữa là đúng mười lăm năm ngày nó tự sát chết!. Cứ mỗi năm mình đều cúng vái cho nó một lần, không biết dưới đó nó có oán hận mình không?!. Mà chắc bây giờ nó cũng đi đầu thai mất rồi!!. Nếu nó có báo thù thì đã xảy ra mười mấy năm trước rồi, chắc không cần chờ tới ngày hôm nay mới xảy ra đâu?!.
- Làm cái gì mà bà không ngủ vậy?!!. – Ông Thái lên tiếng.
Câu hỏi của ông Thái cắt ngang dòng suy nghĩ của bà Bích, khiến mụ khẽ giật mình.
- Đâu có!!. Không biết hôm nay tại sao tôi không ngủ được?!.
- Thường ngày tôi thấy bà ngủ say lắm mà?!. – Ông Thái thắc mắc.
- Không hiểu tại sao hôm nay tôi lại nhớ đến chuyện con Nhạn ông àh?!!.
- Hừ!!. Chuyện đã qua lâu rồi, bà nhớ lại làm chi cho mệt!!. Chẳng phải bà đã đuổi nó về nhà rồi sao?!!. Cũng tại nó mà chân tôi mới mang thẹo đây này!!. – Ông Thái hằn hộc.
- Thật ra tôi đã giấu ông chuyện đó!!. Tôi thật sự không có cơ hội đuổi nó về!!. – Bà Bích thở dài.
- Cái gì?!!. – Ông Thái bỡ ngỡ. – Bà không đuổi nó về!!. Vậy rốt cuộc là sao?!!. Tôi không hiểu?!.
Bà Bích tường thuật lại mọi chuyện ngày hôm đó cho ông Thái nghe khiến ông Thái kinh hãi.
- Trời ơi!!. Vậy tại sao ngày hôm đó bà không nói cho tôi biết?!!.
- Tôi nghĩ ông có biết hay không thì cũng vậy thôi!!. Không phải lúc đó ông cũng muốn giết chết nó sao?!!. Rốt cuộc thì nó cũng tự sát!!, vậy thì tôi nói cho ông biết làm cái gì?!.
Sau vài giây ngẫm nghĩ, Ông Thái mới lên tiếng.
- Bà nói cũng đúng!!. Nếu lúc đó tôi biết thì mọi chuyện cũng đã rồi!!. Chẳng thay đổi được gì!!. Nhưng chuyện đó cũng đã qua lâu rồi mà!!. Bà đừng tự làm khổ mình nữa!!. Ngủ đi cho khỏe!!. Tuổi tác đã lớn rồi không khéo lại hành bệnh thì khổ cho tôi nữa!!.
Sau cuộc nói chuyện, cả hai vợ chồng Ông Thái chẳng ai ngủ được, họ đều trầm tư suy ngẫm, không ai nói với ai một lời nào. Bất chợt ông Thái lên tiếng, nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Không hiểu sao bà làm tôi nhớ đến chuyện thằng Tý cách đây vài ngày?!!.
- Ý ông là sao?!!. – Bà Bích ngạc nhiên. – Chẳng phải ông đã đuổi nó đi rồi sao?!. Cách đây vài ngày đã xảy ra chuyện gì chứ?!!.
- Nó chết rồi!!. – Ông Thái nheo mắt nhìn lên trần nhà.
- Ông nói sao?!!. Sao nó chết?!!. Mà tại sao ông biết?!!. – Bà Bích kinh ngạc.
- Nghe nói dạo gần đây nó làm bốc xếp ở kho thóc bên xóm Hạ Phân, cách đây vài hôm tôi có qua đó chơi, người ở đó đồn lên ầm ỹ, nói rằng thằng Tý sau một đêm canh gác kho thóc thì tự nhiên có người phát hiện thấy xác nó chết ngoài cửa kho.
- Không ngờ!!. Mới đuổi nó đi có mấy tháng mà nó đã chết rồi!!. – Bà Bích chắc lưỡi.
- Bà biết không?, khi người ta tiến hành khám nghiệm tử thi thì phát hiện ra một vật lạ nằm ngay trong mồm của nó!!. – Chân mày ông Thái hơi co lại. – Đó là một cánh hoa Sứ màu trắng tím!!.
- Ông nói sao?!!. – Bà Bích nhổm dậy nhìn ông Thái kinh hãi.
- Bà biết rồi đấy!, ở xóm Hạ Phân ít ai trồng hoa Sứ lắm!, chỉ có xóm mình là có thôi!!. Nhưng nhiều nhất vẫn là vườn hoa Sứ của thằng Dũng trồng trước sân nhà mình!!.
- Hừ!!. Tại ông lo nghĩ quá thôi!!. Chứ vườn hoa Sứ của thằng Dũng là màu trắng mà!!.
- Bà quên rằng loài hoa Sứ màu trắng tím ở huyện mình hiếm ai biết lắm àh!!. Vì thế nếu có ai trồng loài hoa đấy thì lại là một chuyện lạ khác nữa!!. Chỉ có thằng Dũng là nó thích hoa Sứ nên nó có thể trồng bất cứ loại hoa Sứ nào mà người ta không biết tới. Cách đây lâu lắm rồi, tôi nhớ có từng thấy nó cầm một chậu hoa Sứ màu trắng tím như vậy!!. Nhưng thời gian sau đó thì tôi không thấy nữa!!.
Vài phút sau đó không ai nói với ai một lời nào, bà Bích sững người nhìn ông Thái, Ông Thái thì miên man nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Im lặng không có nghĩa là sẽ không có gì. Thực tế thì có gì đó rất lạ và mơ hồ ở đây nhưng giữa họ thì không ai có thể giải thích được là chuyện gì.
Ngoài trời, gió vẫn thổi lồng lộng qua những cánh đồng xa thẳm, khí hậu vào những ngày tháng này vẫn còn nóng ấm nhưng không biết tại vì sao hôm nay gió thổi lạnh hơn mọi ngày. Tại vườn hoa Sứ, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chẳng có ai quan tâm chăm sóc những chậu hoa Sứ, vậy mà chúng vẫn còn rất tươi tắn không khác gì ngày xưa, phải chăng tại vì hoa Sứ có thể chịu được thời gian?. Hay là còn một điều gì khác nữa?. Chẳng ai giải thích được. Chỉ biết là thời gian gần đây chúng thường hay khẽ rung lên xì xào, như chào mừng một ai đó đã lâu lắm rồi mới trở về với chúng.
Tại căn phòng nhỏ sau vườn, đã nhiều năm rồi mà vẫn không thay đổi bao nhiêu, cùng lắm chỉ xuất hiện vài lớp bụi bám mờ nơi trần nhà mà thôi. Cũng chính nơi này nhiều năm về trước, có người con gái đã bị mất đi sinh mạng và sự trong trắng của mình, nhưng liệu có ai còn nhớ. Hiện tại, ngay giờ phút này, có một đôi trai gái lõa lồ đang làm cái chuyện dâm dục ở đây. Chẳng ai xa lạ chính là thằng Dần và con Đẹt.
- Này!!. Anh làm khe khẽ thôi!!. – Con Đẹt thủ thỉ. – Không khéo ông bà chủ mà nghe thấy là có chuyện lớn đấy!!.
- Em yên tâm!!. Giờ này không có ai thức đâu mà nghe!!. – Thằng Dần cười dâm đản.
Và cứ như thế họ lại tiếp tục mà không biết rằng từ khá xa, xuyên qua khung cửa sổ, nơi vườn hoa Sứ có một cái gì đó, rất mờ ảo đang chăm chú nhìn họ.
- Xì xào!, xì xào!. – Xoẹt…!!!. – Một âm thanh nhẹ phát ra từ vườn hoa Sứ.
- Ai đó!!!. – Thằng Dần ngóc đầu dậy, lớn tiếng quát. – Ai đang ở đó!!!.
- Chuyện gì vậy anh?!. – Con Đẹt ngạc nhiên.
- Hình như có ai đó đang ở ngoài vườn!. – Thằng Dần thì thầm.
- Sao?!. Giờ này làm gì có ai ở ngoài vườn chứ!!. – Con Đẹt ngồi dậy dùng chăn che ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài vườn hoa Sứ yên lặng và tĩnh mịch như thường ngày, ngoài ra không có gì khác.
- Chắc là có trộm!!. Để anh ra ngoài xem thử!!. – Thằng Dần ngồi dậy mặc lại quần áo rồi bước ra cửa. – Em ở lại đây!!. Nhớ canh chừng cửa nẻo đàng hoàng!.
- Anh đi cẩn thận nhé!!. – Con Đẹt lo lắng.
- Yên tâm đi!!. Anh đi chút rồi về ấy mà!!.
Hắn lẳng lặng đi về phía vườn hoa Sứ, nơi vừa phát ra tiếng động, hoàn toàn im ắng, bất giác hắn nghĩ hắn đã lầm, chẳng có ai ở đây cả.
- Xoạt….!!!. – Lại một âm thanh lạ phát ra khiến hắn giật nẩy mình. Hắn quay người lại. – Ai đó?!!!. Ai đang ở đấy?!!!.
Chẳng có ai lên tiếng, trả lời hắn chỉ có tiếng xì xào của hoa Sứ. Hắn khẽ thở dài và quay người tìm kiếm một vật gì đó, giây lát sau hắn cầm một thanh gỗ khá to.
- Tao đếm từ một đến ba nếu không bước ra thì coi chừng tao đấy!!!.
Hắn nhìn về phía vừa phát ra tiếng động và đếm.
- Một!!!. Hai!!!.
Hoàn toàn yên lặng, dường như mọi chuyện cứ như đang đùa giỡn với hắn.
- Ba!!!. – Hắn bực dọc quát. – Bộp!!!. Xoảng…!!!. – Hắn ném thẳng thanh gỗ vào chậu hoa Sứ gần đó khiến chậu hoa vỡ tan.
- Xoẹt…!!!. – Một bóng đen thoăn thoắt vụt ra bên ngoài cổng rồi biến mất.
- Đứng lại!!!. – Thằng Dần đuổi theo thét lớn.
***
Tại bờ hồ gần nhà ông Thái. Thằng Dần hì hục đuổi theo cái bóng trắng mà hắn cho là tên trộm, cho đến khi tới ngay gần bờ hồ. Hắn đứng lại nhìn xung quanh, chỉ có tiếng dế kêu rả rít.
- Mẹ kiếp!!. Mới thấy đây mà chạy mất tiêu rồi sao?!!. – Thằng Dần tức tối lẩm bẩm.
Do mới vừa quan hệ xong và chạy quá sức nên hắn cảm thấy rất mệt mỏi, hắn ngồi nghỉ ngay mõm đá vôi gần đó. Bất giác, hắn nhìn ra xa xa, nơi giữa hồ. Cũng tại nơi này, cách đây mười lăm năm, hắn và thằng Tý đã đẩy xác Nhạn ra và dìm cô dưới đáy hồ.
- Hừ!!. Đã mười mấy năm!!. Vậy mà mỗi lần nhớ đến đều thấy ớn lạnh!!. Chắc bây giờ xác nó đã rã trong lòng nước mất rồi!!.
Gió bắt đầu từ từ thổi mạnh, bất giác hắn cảm thấy rùng mình.
- Quái lạ!!. Mấy hôm trước trời nóng lắm cơ mà, sao hôm nay lại lạnh như vậy nhỉ?!!.
Hắn vội đứng dậy xoa hai bàn tay lạnh cóng, chợt có tiếng động “ục..ục..” lạ lùng khiến hắn phải quay đầu nhìn ra phía bờ hồ, nước nơi giữa hồ bỗng sôi lên ùng ục.
- Cái gì ở đó thế nhỉ?!!.
Không hiểu tại vì sao hắn cứ bước lên phía trước, hắn muốn nhìn cho kỹ hay là ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm như thế. Hắn trân mắt nhìn, những bọt nước bắt đầu nổi lên trên mặt hồ càng lúc càng nhiều cho đến khi trồi hẳn lên thinh không. Hắn bắt đầu mơ hồ nhận ra rằng chuyện này không hề an toàn đối với hắn chút nào, hắn muốn quay đầu đi thật nhanh rời khỏi nơi này nhưng không hiểu sao chân hắn không thể nào cử động được. Những bọt nước bắt đầu xoáy mạnh thành một trụ nước nhọn hoắc, những bong bóng nước bay lưng chừng xung quanh cũng bắt đầu hội tụ lại ngay đỉnh dòng xoáy, chúng đang cố tạo ra một hình ảnh mờ ảo.
Vài giây sau, một hình ảnh bằng nước xuất hiện ngay trước mắt thằng Dần khiến hắn phải thốt lên kinh ngạc.
- Trời ơi!!!. Nó…nó..là nó…!!!.
Hắn dường như cố gắng lắm mới thốt nên lời, môi hắn bắt đầu đông cứng, mồ hôi lạnh chảy khắp người, hắn gồng hết khả năng vốn có của mình để tháo chạy nhưng đôi chân của hắn vẫn không chịu làm theo ý hắn muốn. Cuối cùng hắn cũng quay lưng lại được, hắn cố gắng bò lên phía trước, hắn đã làm được và hắn đang bò rất nhanh. Bỗng như có một bàn tay vô hình nắm lấy bàn chân hắn, kéo hắn lại nơi hắn vừa đứng ban nãy.
- Không!!!. Không!!!. Không liên quan tới tôi!!!. Làm ơn hãy tha thứ cho tôi!!!. – Hắn gào thét nức nở.
Hắn cố gắng bò thử một lần nữa nhưng vô ích, bàn tay vô hình cứ như dính vào lòng bàn chân hắn. Vài khắc sau đó dường như lại có thêm một bàn tay vô hình khác nâng lấy càm của hắn ngửa lên trời và từ từ bẻ ngang ra đằng sau. Hắn cố gắng vùng vẩy để thoát khỏi bày tay vô hình ấy, mọi cố gắng đều trở nên vô dụng, cổ hắn từ từ được quay ra đằng sau, cảm giác càng lúc càng đau nhói, khó chịu không thể tả. Đến khi cổ của hắn không còn quay ra sau được nữa, bỗng nhiên bàn tay vô hình ấy nới lỏng ra khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Nhưng chỉ một khắc sau đó thì…
- Rắắắc…!!!. – Tiếng xương cổ gẫy vỡ nức ra. Cổ của hắn quay ngược thẳng ra đằng sau.
Hắn vẫn chưa chết, mắt hắn nổi đầy gân máu lan ra đỏ sẫm, miệng hắn há hốc, trong vài giây ngắn ngủi còn lại, hắn nhìn thấy rất rõ, nơi giữa hồ một hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn. Một người con gái đứng giữa lưng chừng hồ, hai chân lơ lững, tóc xõa phủ đầy cả mặt và vai, vận một bộ áo dài màu trắng tím. Đó là những hình ảnh cuối cùng của đời hắn, còn lại sau đó chỉ là một màu đen tối.
***
Trưa hôm sau, tại nhà ông Thái.
- Thằng Dần đâu rồi?!!. – Tiếng ông Thái gọi lớn. – Giờ này biến đâu rồi không biết?!!.
Bỗng con Đẹt từ đằng sau bếp chạy lên.
- Dạ thưa ông!!!. Sáng giờ con không thấy anh Dần đâu cả ạh!!. Hồi tối hôm qua hình như nhà mình có trộm ạh!!.
- Cái gì?!!. – Ông Thái chưng hửng. – Nhà này làm gì có trộm!!!. Mày có nhìn lầm không?!!.
- Dạ con không biết ạh?!!. Hồi đêm khuya chỉ nghe vài tiếng động lạ ngoài vườn hoa Sứ nên con mới nghĩ vậy thôi ạh!!. – Con Đẹt tỏ vẻ không biết gì.
- Hừ!!. Đã nghĩ rằng nhà có trộm thì tại sao không ra mà xem?!. Bây giờ nói với tao làm gì?!. – Ông Thái hằn hộc. – Còn cái thằng Dần nữa!!. Xảy ra chuyện thì nó biến đi đâu mất tiêu!!.
Bỗng bên ngoài có tiếng đập cổng ồn ào.
- Có ai ở nhà không?!!.
- Mày ra coi bên ngoài có chuyện gì vậy?!!. – Ông Thái phẩy tay.
Vài phút sau con Đẹt hốt hoảng chạy vào thưa.
- Thưa ông chủ!!!. Có người thấy xác của anh Dần nổi lên trên mặt hồ gần nhà mình ạh!!!.
- Cái gì?!!!. – Ông Thái đứng bật dậy. – Mày nói thật không?!!.
- Dạ có người mới tới báo tin ạh!!. Họ nói là mới vớt được thi thể của anh Dần lên cách đây hai giờ!!.
Mép môi ông Thái giật lên liên hồi, khuôn mặt chảy xệ, mồ hôi lấm tấm.
***
Một giờ sau, tại bờ hồ gần nhà ông Thái. Mọi người bu đông như kiến cỏ, họ đến để chứng kiến cái chết kỳ lạ của thằng Dần. Cả nhà ông Thái đều có mặt ở đó. Thi thể của thằng Dần lúc này đã được vớt lên bờ, họ lấy một tấm vải trắng phủ lên xác hắn. Vài phút sau đó có một nhóm người của Huyện xuống thăm dò.
Một người thanh niên khoảng 30 tuổi khuôn mặt khá trẻ đi đến gần chổ gia đình ông Thái đang đứng và nói.
- Các người hãy tới nhìn xem có phải là tên người ở nhà các người không?!!.
Kế đó gia đình ông Thái cùng người thanh niên nọ tới gần thi thể của thằng Dần. Người thanh niên giở tấm vải lên cho người nhà ông Thái xem, một cảnh tượng kinh hoàng, xác chết của thằng Dần tuy là nằm sấp nhưng cái đầu lại quay 180 độ ra đằng sau và ngửa thẳng lên trời, quần áo ướt đẫm, khuôn mặt xám ngắt, đôi mắt trợn trắng, mồm há hốc trông rất ghê rợn, một mùi hôi thối bốc lên từ xác chết khiến mọi người đều buồn nôn. Sau khi nhìn thấy xác của thằng Dần, con Đẹt do quá sợ hãi nên đã lăn ra bất tỉnh.
- Có đúng là hắn không?!!. – Người thanh niên hỏi ông Thái.
- Đúng…đúng!!. – Ông Thái lắp bắp. – Đúng là nó!!.
- Lúc hắn còn sống, ông có biết hắn hay xích mích với ai không?!!.
- Thường ngày nó hay ở trong nhà lắm!!. Không có ra ngoài nhiều nên chắc là không có xích mích với ai rồi!!.
- Thôi được rồi!!. Mọi chuyện chúng tôi sẽ điều tra xem sao!!. – Người thanh niên nghiêm nghị. – Trong lúc chúng tôi khám nghiệm tử thi, thấy nơi chân và càm của nạn nhân có nhiều vết bầm đen rất kỳ lạ?!. Không biết tại sao những chổ bầm đen đó lại giống như thịt đã ôi thiu mấy tuần rồi?!. Trong khi đó nạn nhân chỉ vừa mới chết hôm qua!!.
Bỗng một người thanh niên khác chạy tới thưa người thanh niên nọ.
- Bẩm cậu Tín!!. Chúng tôi vừa phát hiện một vật lạ ở trong hốc miệng của nạn nhân ạh!!.
- Hả?!!. – Tín tỏ ra ngạc nhiên. – Đưa cho tôi xem nào!!.
Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, Tín bắt đầu lên tiếng.
- Hừ!!. Lại là nó!!. – Tín hằn hộc. Anh đưa lên trước mặt ông Thái và hỏi.
- Thế ông có biết đây là cái gì không?!!.
Ông Thái và bà Bích trừng mắt nhìn vật mà Tín đưa lên trước mặt họ, đó là một cánh hoa Sứ màu trắng tím. Khuôn mặt bà Bích tái mét, bà hầu như không còn nói được lời nào. Ông Thái thì há hốc mồm, tay chân lão run lẩy bẩy.
- Cách đây một tuần ở xóm Hạ Phân, người ta phát hiện thấy xác của một người thanh niên, trong mồm của hắn cũng có vật này!!. Chúng tôi được biết trước đây hắn cũng từng là người ở nhà ông!!. Chuyện này ông có gì để giải thích với tôi không?!.
- Tôi…tôi…tôi cũng không biết tại sao?!. – Ông Thái lắp bắp.
- Thật sao?!!. – Tín nheo mắt nhìn ông Thái.
Bỗng có một người thanh niên xuất hiện trước mặt Tín. Người đó không ai xa lạ chính là Trí.
- Này anh!!. Hình như anh đang hỏi cung cha tôi thì phải?!. – Trí khinh khỉnh.
- Hì hì!!. Anh nói quá lời rồi!!. Tôi chỉ muốn điều tra tin tức thôi mà!!. – Tín cười xòa.
- Nếu anh có muốn điều tra hay là gì đó cũng được, thì xin hãy chờ lúc khác!!. Hiện giờ cha tôi đang rất mệt!!. Không thể giúp anh điều tra được!!. Xin anh thông cảm cho chúng tôi về nhà!!.
- Ồh!!. Được mà!!. Mọi người cứ tự nhiên!!. Chúng tôi đã hỏi xong rồi!!. Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ đến nhà hỏi thăm!!. Cám ơn mọi người đã hợp tác!!.
Nhìn nụ cười giả tạo của Tín, Trí biết rằng đây là một con người không thể nào xem thường được, nếu mà hắn biết được bí mật lúc trước của gia đình ông Thái thì sẽ không hay một chút nào.