[Tải Về][XemThêm]
Home td> | Đọc truyện | Forum |
Hôm nay là ngày thứ mười sáu của câu chuyện, bắt đầu từ ngày hôm nay bạn sẽ phát hiện ra câu chuyện này đã tiến vào một mê cung mới.
Trời càng ngày càng nóng, hôm qua từ bệnh viện tâm thần chạy tới hiệu sách trong ga tàu điện ngầm rồi lại chạy tới trường học đã khiến cơ thể tôi mướt mát mồ hôi nên phải thay hết cả quần áo. Bỗng nhiên, tôi sờ được một vật cứng trong túi áo, trong lòng chẳng hiểu sao bỗng run rẩy, tôi vội vàng thò tay vào túi thì mò thấy chiếc nhẫn ngọc màu xanh đó.
Đây là nhẫn ngọc dưới mật thất dưới lòng đất tại Hoang thôn, nó rút cuộc nên đeo vào ngón tay ai?
Hôm qua tại bệnh viện tâm thần, tại sao Xuân Vũ lại đeo nó trên cổ? Tôi vốn không muốn đem nó đi, nhưng hiện nay nó đã nằm trong tay tôi, có lẽ đây chính là số mệnh của nó.
Tôi tỉ mẩn nhìn chiếc nhẫn ngọc, vết đỏ đun trên một mặt nhẫn cảm giác giống như một dấu ấn nào đó khám trong ngọc thách xanh. Tôi đột nhiên sững sờ, dường như chiếc nhẫn này đã hút hết thân nhiệt của tôi. Tôi lập tức đặt chiếc nhẫn vào một chiếc hộp nhỏ, rồi cất vào trong ngăn kéo.
Hôm qua thật sự quá mệt, từ trường học đi ra lúc hoàng hôn, tôi liền cáo từ Tiểu Sảnh, tự mình gọi tắc xi về nhà. Về tới nhà còn chưa kịp thở tôi đã gọi ngay điện thoại cho Diệp Tiêu, kể cho anh ấy nghe về những chuyện đã xảy ra trong ngày, đặc biệt là nghi vấn cuối cùng.
Lúc này, bức ảnh đang kẹp trong cuốn sổ của tôi, tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào mấy người trong ảnh, cảm giác đó thật khó có thể hình dung bằng lời.
Chuông điện thoại bỗng vang lên. Tôi lập tức nghe máy, là giọng của Diệp Tiêu.
“Anh tìm thấy quán trọ Hoang thôn rồi”.
Lúc đầu tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng vài phút sau bốn chữ “quán trọ Hoang thôn” đó giống như những viên đạn bắn vào tim tôi. Tôi lớn tiếng nói: “Anh làm thế nào mà tìm được?”
“Tối hôm qua, cậu nói là quán trọ Hoang thôn chắc là kiểu nhà tay được xây dựng trước năm 1949. Sáng nay, tôi thông qua hồ sơ nội bộ của sở công an tìm kiếm được tất cả tài liệu về địa danh cũ của Thượng Hải, cuối cùng đã tìm ra cái tên quán trọ Hoang thôn đó”.
Tôi hấp tấp truy hỏi: “Ở đâu?”
“Số 13 đường An Tức”.
Diệp Tiêu chậm rãi nhả ra từng chỡ một, tôi bất giác sững cả người ra, đường An Tức, Thượng Hải có con đường này sao? Tôi vội vàng hỏi: “Số 13 đường An Tức? Tôi không nghe lầm chứ, tôi chưa từng bao giờ nghe thấy con đường này”.
“Không sai, chính là chỗ đó, còn nhớ hồi còn nhỏ, chúng ta thường tới phía sau con đường đó chơi không?”
“Lúc nhỏ?” Kí ức lập tức ùa về, một con đường nhỏ râm mát đang mờ ảo hiện lên trước mắt tôi, “Đúng, tôi nhớ ra rồi, con đường nhỏ không biết tên phía sau nhà em ngày xưa”.
“con đường đó gọi là đường An Tức”.
“Cám ơn anh, Diệp Tiêu”.
Diệp Tiêu hình như còn muốn dặn dò tôi điều gì đó, nhưng tôi đã hấp tấp gác máy rồi.
Bởi vì tôi còn phải gọi điện cho một người khác… Nhiếp Tiểu Sảnh.
Trong cuộc điện thoại sau đó, tôi kể cho cô ấy nghe về thông tin mình vưa nghe được. Tiểu Sảnh cũng vô cùng hưng phấn, lập tức đòi tới quán trọ Hoang thôn xem xem. Tôi đồng ý và hẹn luôn nửa tiếng sau sẽ gặp nhau tại trước cửa nhà số 13 đường An Tức.
Đem theo bức ảnh cũ này, tôi vội vàng lao tới đường An Tức.
Cuộc điện thoại ban nãy của Diệp Tiêu khiến tôi hồi tưởng lại thời niên thiếu, đó chính là ngôi nhà cũ của gia đình tôi, trước sau đều là một con đường nhỏ, kín mít những ngôi nhà kiểu dáng cũ kĩ. Nhưng, kể từ năm tôi lên mười tuổi gia đình tôi đã dọn nhà đi, tôi đã chưa từng quay lại đó, những ký ức còn sót lại cũng dần dần biến mất.
Nửa tiếng sau, tôi đã tới ngôi nhà mười mấy năm trước của mình, thật không ngờ ở đây đã thành công trường xây dựng, căn nhà trước đây đã bị tháo dỡ từ lâu. Nhìn đống đổ nát trên công trường xây dựng, lòng tôi bỗng dưng chát đắng, đây chính là năm tháng đã trôi đi sao?
Không kịp cảm khái nữa, tôi bước nhanh qua đường để tới con đường nhỏ phía sau. Quả nhiên, tôi nhìn thấy tấm biển ghi tên đường, “Đường An Tức”.
Chính là chỗ này. Nhìn con đường nhỏ yên tĩnh, ký ức tuổi thơ của tôi giống như từng thước phim đang được chiếu lại, dìu tôi chầm chậm tiến về phía trước. Tôi tự nhiên nhớ lại lúc còn nhỏ, Diệp Tiêu thường đưa tôi tới đây chơi, lúc đó hai bên đường đều là từng dãy nhà cổ kính, ẩn náu trong những tán cây xanh um tùm, khiến những đứa trẻ chúng tôi vừa có chút hiếu kỳ vừa có chút sợ hãi. Ở đây hình như không có xe ô tô chạy qua, đến cả người đi bộ cũng thưa thớt, con đường chật hẹp bé nhỏ quanh co có thể tùy ý xuyên qua, có lúc yên tĩnh tới mức khiến người ta phát sợ. Dường như chỉ cách có một con đường mà đã là một thế giới khác.
Vậy là, hiện nay tất cả đều đã cái biến rồi, mắt tôi nhức nhối, những căn nhà bên đường đều bị dỡ sạch, có những căn nhà chỉ còn là một đống gạch ngói hoang phế, có căn nhà chỉ còn lại bức tường đổ nát. Vài xe ủi đất đang làm việc trên bãi dất hoang tàn, một vài công nhân xây dựng đang dựng lên những căn buồng ở tạm, đường An Tức biến thành một công trường lớn.
Tim tôi bắt đầu treo ngược lên, quán trọ Hoang thôn không biết có biến thành đống hoang phế này không nữa? Nếu như đúng như vậy thì khác gì công sức của tôi đã tan thành mây khói? Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, bước theo con đường nhỏ, hai mắt không ngừng quét dọc hai bên đường.
Sắc trời càng lúc càng âm u, đột nhiên có vài giọt mưa rơi xuống khiến lòng tôi càng trở nên bất an.
Khi tôi đang chạy tới cuối đường An Tức bỗng nhiên phát hiện ra giữa một đống đổ nát sừng sững một ngôi nhà màu xanh lá cây.
Đây là một căn nhà ba tầng kiểu dáng của Anh quốc, trên tường phủ kín những dây leo mày xanh lá cây bao trọn lấy cả ngôi nhà. Mưa càng lúc càng to, dưới bầu trời u ám, căn nhà màu xanh này đứng sừng sững cô độc, xung quanh toàn là những bức tường đổ nát. Tôi cảm thấy cảnh tượng này thật sành điệu, giống hệt như di chỉ cổ đại trên thảo nguyên hoang tàn nước Anh khiến người ta tim đập thình thịch từng hồi.
Nước mưa càng lúc càng dày đặc quất vào mặt tôi, tôi đành phải dẫm lên đống gạch ngói hoang phế, chạy về phía ngôi nhà màu xanh.
Bỗng nhiên, tôi phát hiện một phụ nữ trẻ đứng dưới lầu đang ngước mắt lên nhìn đỉnh ngôi nhà, cô ta mặc một chiếc váy trắng nhưng không che ô, nước mưa dần dần làm ướt cô ta khiến chiếc váy bó sát cơ thể, nhìn từ đằng sau dáng dấp của cô ta thật sự vô cùng hấp dẫn.
Tôi rút cuộc đã lao tới nơi, lập tức thốt lên tên của cô ta: “Tiểu Sảnh”.
Sắc mặt của cô ấy hình như kon63, thẫn thờ quay đầu lại nói: “Anh tới muộn rồi”.
“Xin lỗi, sao cô lại đứng đây, cẩn thận ướt mưa bị lạnh đấy”. Trong lúc nói chuyện, tôi cũng phát hiện ra mình cũng đã bị ướt hết cả người từ lúc nào rồi, điệu bộ còn lếch thếch hơn cả cô ta.
Tiểu Sảnh không buồn để ý tới lời tôi nói, cô ta vẫn đứng nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nói: “Đây chính là quán trọ Hoang thôn”.
“quán trọ Hoang thôn?”
Bốn chữ này khiên tôi chột dạ, lúc này tôi mới phát hiện ra tấm biển số nhà treo dưới tầng trệt “Số 13 đường An Tức”.
Không sai, nơi Diệp Tiêu nói chính là chỗ này, tôi không sao kìm chế được sự kích động trong lòng, nắm lấy tay Tiểu Sảnh xông vào ngôi nhà.
Giây phút nắm lấy tay cô ấy, lòng tôi bỗng ấm áp, làn da cô ấy trơn mịn và mát rượi, còn ướt cả những hạt mưa, cảm giác vừa trơn vừa mịn khiến tôi bất giác cũng cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng cô ấy dằng tay lại nói: “Đừng, tôi cảm giác ngôi nhà này rất kỳ quái, chúng ta đừng tự ý xông vào”.
“Cô muốn thành gà mắc tóc dưới mưa sao?”
Tôi nắm chặt tay cô ấy, lao nhanh về phía cửa ra vào, hiên nhà giúp chúng tôi chắn mưa, tôi ra sức gõ cửa, nhưng đằng sau cánh cửa không chút phản ứng. Tôi lại nhoài lên cửa sổ để nhìn vào bên trong, nhưng trong đó quả thật rất tối.
Trong lúc vội vã, chúng tôi vòng ra phía sau ngôi nhà thì phát hiện ra một cửa sau không hề bắt mắt, hình như chỉ là che đậy qua quýt. Tôi thử nhẹ nhàng đẩy cửa, không ngờ rằng cánh cửa liền mở ra. Tôi lập tức kéo Tiểu Sảnh đi vào trong.
Tôi đã bước vào quán trọ Hoang thôn.
Bước vào cửa là một dãy hành lang, chất đống linh tinh những đồ gia dụng cũ kĩ và rác rưởi, ánh sáng tối tăm khiến mắt của chúng tôi không thích ứng lắm, lớp bụi tung bay theo từng bước chân của chúng tôi tiến vào, tôi vội vàng dùng tay che miệng và mũi.
Mãi đến lúc này, bàn tay của Tiểu Sảnh mới giảy ra khỏi tay tôi, cô ấy xoa xao cổ tay nói: “Đây là do anh muốn xông vào đấy nhé”.
Lớp bụi đã dần dần bay đi, tôi thở dài nói: “Ban nãy trong điện thoại, không phải cô nói rất muốn xem quán trọ Hoang thôn sao? Sao bây giờ lại thấy sợ rồi?”
“Tôi cũng không hiểu tại sao?” Tiểu Sảnh lấy tay lau lau mái tóc ướt mưa để lộ ra ánh mắt hoảng hốt, “khi tôi đứng dưới ngôi nhà, lúc ngước lên nhìn cửa sổ tầng ba trong lòng bỗng có cảm giác kỳ quái, tôi không thể diễn tả bằng lời nhưng thực sự tôi cảm thấy rất khủng khiếp, khủng khiếp vì ngôi nhà này”.
Nghe giọng nói u sầu của cô ấy khiến lòng tôi cũng có chút sợ hãi nhưng tôi vẫn cứ an ủi cô ấy: “Không, đấy chỉ là tác động tâm lý của cô mà thôi”.
Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu quầy quậy, bàn tay lại bắt đầu lau váy đang bị ướt mưa.
Tôi có chút bối rối hỏi: “Cô bị ướt hết rồi, có sao không? Có cần tôi đưa cô về không?”
“Không sao đâu, dù sao cũng đã vào đây rồi, chúng ta xem thế nào trước đã”.
Tiểu Sảnh rút cuộc đã ngẩng đầu lên, người cô ấy đã lau khô được chút ít, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cuối hành lang, ở đó chìm đắm trong bóng tôi đặc quánh.
Tôi rón rén đi trước, mỗi bước chân đều khiến bụi tung bay, tôi không ngừng dùng tay phẩy bụi, cảm giác giống như đang đi trong một đường hầm khiến tôi nhớ lại địa cung Hoang thôn mà Tô Thiên Bình từng kể lại.
Đột nhiên, bên cạnh hành lang xuất hiện một căn phòng, trong ánh sáng tù mù có thể phân biệt mang máng, đây là một cửa tối om để tiến vào, cánh cửa ban nãy tôi gõ chính là cánh cửa này.
Sau cánh cửa là căn phòng trống hươ trống hoắc, tôi ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát tường và sàn nhà, xem ra thiết kế của căn phòng này không đến nỗi tệ, mang phong cách Anh quốc. Chỉ là trên tường phủ kín bụi, còn có cả những vết bẩn tích lũy qua bao năm tháng, rất nhiều chỗ trên sàn nhà đều đã bong tróc, cảm giác loang lổ này khiến người ta nhụt chí.
Bên trong còn có một phòng khách, mắt tôi giờ đã thích ứng với bóng tối, phát hiện ra phòng khách này rất rộng rãi, nếu có tới vài chục người khiêu vũ ở đây chắc vẫn chứa đủ. Bên cạnh phòng khách còn có một chiếc cầu thang hình xoắn ốc, tôi tới bên cầu tahng ngẩng đầu lên nhìn, đắn đo một lúc lâu nhưng vẫn không dám đi lên đó. Có lẽ do bị đóng cửa quá lâu nên căn phòng này tỏa ra một mùi ẩm mốc khiến những người bước vào cảm thấy tức thở.
Sau đó, Tiểu Sảnh đi vào căn phòng bên cạnh, tôi vội vàng đi theo cô ấy. Đó cũng là một căn phòng rộng rãi, ánh sáng có vẻ khá hơn căn phòng ban nãy một chút. Nhưng khiến chúng tôi ngạc nhiên ở chỗ, căn phòng này có đặt một chiếc đàn dương cầm màu đen.
Tiểu Sảnh lập tức lao tới, tuy trên mặt đàn phủ rất nhiều bụi nhưng cô ấy vẫn mở ắp đàn ra. Một dãy những phím đàn đen trắng so le nhau lộ ra, cô ấy lấy tay nhấn lên những phím đàn. Tuy nhiên tiếng nhạc diệu kỳ đã không vang lên như tưởng tượng, chiếc đàn này giống như một người câm, cho dù Tiểu Sảnh ấn thế nào đi chăng nữa nó đều không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tôi cẩn thận nhìn mác gắn trên mặt đàn, nó được sản xuất tại Anh quốc, vào năm 1947. Tôi lắc đầu nói: “Đã bao nhiêu năm qua, chiếc đàn dương cầm này chắc hỏng từ lâu rồi. Nếu như mà chưa hỏng thì chiếc đàn dương cầm quý giá đáng tiền này chắc đã bị người ta dọn đi từ lâu rồi”.
Sau đó, tôi lại ra phía sau đàn xem xem, quả nhiên như vậy, linh kiện bên trong đều đã bị đổ gãy, giống như một chiếc máy rách nát chỉ còn lại sắt thép rỉ sét.
Tiểu Sảnh cũng gật gật đầu, cô ấy thất vọng đậy nắp đàn lại: “Anh nói không sai, nếu không thì nó đã không còn ở đây”.
Lúc này, tôi quay đầu lại để xem bức tường bên cạnh, rồi lại nhìn chiếc đàn, đột nhiên kêu lên: “Chính là chỗ này rồi”.
“Anh nói cái gì?”
“Giống hệt như trong ảnh!”
Tôi lập tức lấy bức ảnh từ trong cặp ra, vốn là bức ảnh gia đình Âu Dương, tôi chỉ vào bức tường trước mặt, Tiểu Sảnh cũng lập tức gật đầu: “Đúng, đàn dương cầm và bếp lò”.
Hóa ra, trên bức tường này có khảm nạm một chiếc bếp lò to, trên góc tường còn có vài chiếc đèn phong cách phương tây, cộng thêm cả chiếc đàn dương cầm thì hoàn toàn giống với bối cảnh trong bức ảnh cũ này. Chúng tôi lại cẩn thận đối chiếu thêm một chút, cầm bức ảnh tới một góc khác trong phòng, đây có lẽ là vị trí mà người thợ chụp ảnh đứng, đứng tại chỗ này nhìn ra thì quả thật giống hệt với góc độ nhìn thấy trong ảnh. Bối cảnh đằng sau hình như không có chút biến đổi nào, dường như thời gian đã ngưng đọng trong căn phòng này.
“Chính là chụp tại căn phòng này”. Tôi sững người ra nhìn tấm ảnh cũ kĩ này: “Không sai, nơi đây chính là quán trọ Hoang thôn. Đã hơn năm mươi năm qua đi, nhưng chúng ta đứng tại đây, nhìn những người trong ảnh mà dường như họ vẫn đang ở trong căn phòng này”.
“Đừng nói linh tinh”. Tiểu Sảnh lập tức ngắt lời tôi, giống như tôi đã phạm phải một điều tối kị nào đó. Cô ấy lại quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa như trút nước, màn mưa dày đặc hòa cùng sắc trời ủy mị, trộn với cả không khí ẩm ướt cùng mùi ẩm mốc cũ kĩ của căn phòng này đều khiến người ta cảm thay61kho1 thở.
“Bên ngoài mưa to thế, không thể tạnh ngay được, chúng ta đi xem ngôi nhà này trước đã”.
Vừa nói tôi vừa bước ra khỏi căn phòng này, lại xuống đi một vòng khắp tầng một. Bên cạnh phòng khách hình như là một nhà bếp, nhưng không thấy bất cứ đồ gia dụng nào, mạng nhện giăng kín trên bếp lò. Ngoài ra còn có vài căn phòng nhỏ, hình như là để cho những người giúp việc ở.
Tôi lại tới chỗ lên cầu thang, cẩn thận rón rén bước lên, chiếc cầu thang xoắn ốc này vẫn còn khá kiên cố, chỉ có lan can là phủ kín bụi. Bước một vòng theo cầu thang, rút cục tôi đã tới tầng hai của quán trọ Hoang thôn. Trước mặt là một dãy hành lang dài nhưng không nhìn thấy dù chỉ là một tia ánh sáng đã khiến tôi không dám cả gan tùy tiện bước vào. Trên tường có một chiếc công tắc đèn, tôi thử ấn một cái, không ngờ đèn đã bật sáng, hóa ra ở đây từ trước tới nay vẫn chưa ngắt điện.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân lanh lảnh của Tiểu Sảnh theo lên, căn phòng trống rỗng vọng lại những âm thanh kỳ quái, tôi mỉm cười với cô ấy: “Có lẽ ở đây vẫn có thể ở được”.
Nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc: “Nhưng tại sao bao lâu nay lại chẳng có ai ở? Xem ra ít nhất cũng đóng cửa để không vài năm nay rồi”.
Tôi tiến thẳng về phía hành lang, ánh đèn trên trần rất tối chiếu lên một khoảng không đầy bụi, cảm giác như một đám khói đặc quánh. Tôi ra sức khua tay tán đám bụi đi, lấy hết dũng khí đi vào cánh cửa bên cạnh.
Căn phòng rộng khoảng mười mấy mét vuông này, bên trong cũng trống hươ trống hoắc, bức tường bị ẩm đều đã bong tróc hết cả. Tôi chậm rãi bước tới trước cửa sổ, ven cửa sổ giăng kín những dây leo xanh mướt, dường như muốn che kín cả một nửa cửa sổ. Nhìn qua những kẽ lá che lấp cửa sổ là cả một công trường hoang phế và đổ nát, phía xa xa là những công trình cao ốc đã được dựng nên. Mưa to vẫn đang trút xuống ngoài cửa sổ,vài giọt mưa bắn vào qua ô cửa kính bị vỡ, tôi hít một hơi thật sâu, đến cả không khí cũng ẩm ướt, căn phòng này giống như được ngâm trong nước.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Sảnh đứng ngoài cửa, sắc mặt cô ấy trắng bệch dị thường, mái tóc ẩm ướt dính từng búi trên trán, ánh mắt cũng toát lên vẻ mệt mỏi. Tôi tới bên cô ấy nói: “Có phải bị lạnh rồi không?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy không khí của căn phòng này có chút quái dị”.
“Nhà cổ đều có mùi này, bình thường thôi”.
Sau đó, tôi tới cửa cầu thang trên hành lang, ngó nghiêng lên phía tầng ba. Trên lầu lộ ra vài tia sáng yếu ớt, tôi vịn lan can đắn đo một hồi lâu, tim đập nhanh một cách vô cớ.
Khi chân tôi vừa đặt lên sàn nhà, Tiểu Sảnh đột nhiên kéo tôi lại, cô ta rầu rĩ nói: “Đừng lên đó”.
“Tại sao?”
Mắt cô ấy sững lại nhìn xoáy vào mắt tôi: “Không biết, nhưng anh đứng lên”.
Tôi và cô ấy bốn mắt nhìn nhau vài phút, nhưng rút cuộc tôi đã từ bỏ: “Được, chúng ta rời khỏi đây thôi”.
Đi xuống cầu thang xoắn ốc, chúng tôi trở lại tầng trệt, cửa trước hình như bị khóa chết rồi, đành phải đi ra từ hành lang như lúc tới. Bên hành lang chất đống những đồ đạc linh tinh, tôi phát hiện trong đó có một chiếc ô, đúng kiểu ô đen cán sắt thời những thập kỷ 80, tôi thử căng chiếc ô lên, xem ra vẫn có thể sử dụng.
Vậy là, tôi và Tiểu Sảnh dùng chung một chiếc ô, ra khỏi quán trọ Hoang thôn bằng cửa sau.
Ra khỏi ngôi nhà cổ ức chế này, chúng tôi đều tham lam hít thở không khí trong mưa, mưa to không ngừng rơi đập xuống ô. May mà chiếc ô này che được rất rộng, vừa vặn có thể dung nạp hai chúng tôi, còn Tiểu Sảnh có vẻ như ý tứ giữ khoảng cách với tôi, cố gắng hết sức không chạm vào người tôi.
Cả đoạn đường toàn là gạch ngó đổ nát ngổn ngang, giống như đang đi trên một di chỉ cổ đại. Tôi chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, quán trọ Hoang thôn sừng sững giữa đống hoang tàn, khắp thân mình nó đều bị những dây leo quấn chặt. Tôi tưởng tượng ra mưa to sẽ khiến những thực vật này phát triển mạnh mẽ, lá xanh sẽ vươn tới từng ngóc ngách của ngôi nhà cổ, đây có lẽ là niềm vui cuống nhiệt cuối cùng của chúng.
Chúng tôi đi lại trong mưa thật khó khăn, vất vả lắm mới đi khỏi đống hoang tàn này, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đợi đã, tôi còn muốn tới một nơi nữa”
Mưa to hình như đã khiến Tiểu Sảnh có chút bực bội khó chịu: “Đi đâu?”
“Công ty bất động sản, chỉ có ở đấy mới hỏi ra được nhiều hơn tình hình liên quan tới ngôi nhà”.
Tiểu Sảnh do dự một lúc nói: “Được thôi, chúng ta đi”.
Ngày mưa gió quả thật chẳng gặp được mấy người, chúng tôi vất vả lắm mới hỏi thăm được địa chỉ của công ty bất động sản, chính là chỗ cách nơi này hai con phố. Vậy là tôi và Tiểu Sảnh cùng chung chiếc ô, vội vàng tìm tới công ty bất động sản.
Tôi vờ xưng mình là phóng viên muốn làm một phóng sự điều tra về ngôi nhà cổ để hỏi thăm công ty bất động sản về ngôi nhà số 3 trên đường An Tức.
“Số 13 đường An Tức?” người phụ trách của công ty bất động sản hít một hơi lạnh toát, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Các bạn sao lại hỏi về ngôi nhà đó?”
“Có gì không bình thường sao?”
“Ngôi nhà cổ đó mười hôm nữa là đập rồi”.
Bỗng dưng trong lòng tôi như bị một nắm đấm, vội vàng lắc đầu nói: “Không thể được, sao lại phải đập nó đi chứ?”
“Các bạn không nhìn thấy sao? Cả đường An Tức đều đã tháo dỡ sạch rồi, bây giờ chỉ còn sót lại mỗi ngôi nhà cổ đó. Theo như kế hoạch thi công của đội di dời, số 13 đường An Tức sẽ là ngôi nhà cuối cùng được đập đi”.
“Tại sao phải đập nó đi?”
“Dải đất hai bên đường An Tức dều đã được phê chuẩn cho thuê, chuẩn bị xây cao ốc”.
Tôi phút chốc bỗng trở nên bó tay: “Thế bây giờ ngôi nhà đó thuộc về ai?”
“Ngôi nhà đó vốn dĩ của nhà nước, cũng là sở hữu của công ty bất động sản chúng tôi, vài năm trước đã đóng cửa để không rồi, từ lâu đã không có người ở”.
“Ngôi nhà to nhu thế, sao lại không có người ở? Lẽ nào cũng không cho thuê được?”
“Đương nhiên muốn cho thuê đi rồi, cũng có rất nhiều người đến xem nhà, chuẩn bị bỏ ra cả đống tiền thuê lại. Nhưng người ta vừa bước vào nhà liền cảm thấy âm khí quá nặng, không may mắn. Bây giờ thuê nhà người ta coi trọng phong thủy, đặc biệt là những ông chủ có tiền, ai ai cũng đều rất mê tín, vừa thấy phong thủy không tốt một cái là nói thế nào cũng không dám thuê nữa”.
“Thế ông có biết tình hình của ngôi nhà nay trước giải phóng không?”
Ông ta lắc lắc đầu nói: “Thực sự lâu quá rồi, chúng tôi cũng không rõ nữa”.
Tôi hiểu rằng có hỏi thêm cũng chẳng được kết quả gì nên liền cảm ơn ông ta rồi vội vàng rời khỏi công ty bất động sản.
Mưa đã ngớt dần, ánh mắt của Tiểu Sảnh cứ có chút thẫn thờ, tôi đột nhiên chạm vào cô ấy nói: “Cô sao thế? Vừa nãy ở công ty bất động sản, cô chẳng nói câu nào”.
“Tôi có thể nói được gì?”
Cô ấy lạnh lùng trả lời, khẩu ngữ này khiến tôi nản chí.
Tôi cảm thấy vài phần tuyệt vọng, ngẩng đầu nói: “Thôi được rồi, Tiểu Sảnh, việc này vốn dĩ không liên quan gì tới cô, cô không cần tới nữa, quên hết tất cả đi”.
Tiểu Sảnh lắc lắc đầu nói: “Không, tôi cũng muốn biết bí mật của Hoang thôn”.
Tôi không biết phải nói thế nào với cô ấy, thực ra thì lòng tôi cũng đang rối bời. Tôi đưa chiếc ô vào tay cô ấy nói: “Tôi đi đây, tạm biệt… Không, không cần gặp lại nữa đâu”.
Sau đó, đến đầu cũng không ngoái lại, tôi lao vào màn mưa, chặn một chiếc tắc xi về nhà.
Ngồi hàng ghế sau trên tắc xi, tôi quay đầy lại nhìn Tiểu Sảnh bên đường, thân hình mảnh dẻ cùng cả chiếc ô đen giống như một bức tượng điêu khắc diễm lệ.